Từ ngày lấy vợ, tôi nhận thầu được nhiều công trình lớn. Đối tác là phụ nữ không ít. Mỗi lần chồng đi kí hợp đồng, giao dịch làm ăn, vợ thường nhắn tin dò hỏi xem tôi đi đâu, làm gì, ở đâu?
Bản thân tôi là người chung thủy, đứng đắn trong tình cảm. Tôi tự tin khẳng định mình chưa từng rung rinh trước người phụ nữ khác ngoài vợ.
Người ngoài cho rằng tôi khổ sở vì thói ghen tuông vô lối của vợ nhưng ngược lại, tôi thấy bình thường, đôi khi còn thấy vui. Vì tôi cho rằng, vợ có yêu mình, mới hờn ghen như thế.
Bao năm qua, tôi chưa một lần trách cứ gì cô ấy. Tình cảm vợ chồng ngày càng sâu đậm, hạnh phúc khi 3 đứa con lần lượt ra đời.
Dạo gần đây, tôi nhận được một số hợp đồng thi công cho chuỗi nhà nghỉ, khách sạn của người bạn ở Hà Nội và một số tỉnh như Vĩnh Phúc, Hưng Yên.
Công việc suôn sẻ, làm cả năm không hết việc, lại kiếm được tiền. Nhân dịp nhận được tiền công, tôi mua tặng vợ chiếc xe máy mới. Đây là chiếc xe khá hiện đại, tích hợp hệ thống chống trộm, định vị qua GPS và phần mềm trên điện thoại thông minh. Chẳng phải nói, vợ tôi vui đến mức nào.
Thời gian này, bận nhiều công trình ở tỉnh, tôi đi vắng thường xuyên hơn. Nhiều chuyến, 2-3 ngày mới về. Để chủ động, phần lớn, tôi đi xe máy thay vì đi ô tô khách.
Một lần, xe máy tôi bị hỏng, phải sửa mất vài hôm, trong khi công việc dưới Hưng Yên cần xuống gấp, tôi nhờ vợ chở ra bến xe, vợ đon đả, bảo tôi lấy xe máy mới đi.
Tôi xuống công trình làm việc thì đối tác nhờ chạy qua kiểm tra giúp hệ thống điện nước tại nhà nghỉ vừa khai trương chưa lâu. Công trình này tôi không làm mà của nhóm thợ khác thi công. Anh chủ nhà nghỉ hứa, thời gian tới sẽ kí với tôi một loạt hợp đồng cho các công trình sắp xây dựng nên tôi rất nhiệt tình.
Do phải sửa chữa nhiều nên tôi lưu lại đó đến 7 giờ tối. Chẳng ngờ, hơn một tiếng sau, vợ tôi cùng hàng chục chị em, là bạn bè thân thiết của cô ấy đi 3 chiếc ô tô xuất hiện trước cửa nhà nghỉ.
Họ kéo nhau vào, làm ầm ĩ ở sảnh nhà nghỉ. Người dân xúm lại, chờ đợi màn đánh ghen. Cô vợ yêu của tôi đứng giữa nhà nghỉ, tru tréo gọi tên chồng, cầm búa, dọa đập vỡ xe máy.
Tôi nhận cuộc điện thoại của lễ tân, vội phi xuống sảnh. Đúng lúc này, vợ của chủ nhà nghỉ cũng xuống tầng. Thấy bóng chồng bước ra từ thang máy, vợ nhảy lên, túm áo chồng, đánh tới tấp. Tai hại hơn, vợ của chủ nhà nghỉ cũng bị cô ấy túm tóc, tát liên tiếp vào mặt.
Hội chị em đi cùng vợ ra sức rủa xả, trách móc tôi là loại đàn ông lăng nhăng, rồi họ lấy điện thoại ra quay clip. Trong tình thế hỗn loạn, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, tôi vẫn rối rít xin vợ dừng tay, cho mình cơ hội giải thích.
Khi tiếng ồn ào lắng xuống, nghe vợ nói, tôi mới biết mình và vợ của chủ nhà nghỉ bị hiểu lầm. Do trên xe cài thiết bị định vị qua GPS, vợ tôi mở phần mềm trên điện thoại ra xem, thấy báo số nhà, địa chỉ, cô ấy kiểm tra qua google. Kết quả cho thấy, đó là địa chỉ nhà nghỉ.
Vốn tính nóng nảy, máu ghen nổi lên, vợ tôi ngay lập tức tụ tập hội chị em, họ hàng, thuê xe xuống Hưng Yên bắt ghen.
Nghe xong, tôi vừa giận vừa buồn cười. Trước mặt tất cả, tôi phải giải thích mất một lúc, đưa vợ đi kiểm tra công trình, cô ấy mới chịu tin, kéo bạn bè ra về.
Tuy nhiên, sau sự việc đó, tôi bị vợ chồng chủ nhà nghỉ từ chối hợp tác. Lâu nay, tôi nghĩ việc vợ ghen tuông là điều bình thường, tăng hương vị cho cuộc sống, không ngờ lại ảnh hưởng nhiều đến công việc như vậy.
Tôi phải làm gì để trị những cơn ghen quá khích của vợ đây? Ai có cùng hoàn cảnh như tôi không?
Từ bỏ sự nghiệp khi lấy chồng giàu, tôi nhận cái kết đắng
Tôi 27 tuổi, khá tự tin về ngoại hình của mình, mọi người cũng thường dành cho tôi những lời khen có cánh. Tôi lấy chồng qua lời mai mối của người quen, anh thành đạt, có công ty riêng, nhưng...
" alt="Chồng bật cười gặp vợ dẫn hàng chục người đến nhà nghỉ đánh ghen" />Chồng bật cười gặp vợ dẫn hàng chục người đến nhà nghỉ đánh ghen
Những ngày này, Ngân Hà nhận được tin nhắn tới tấp từ bạn bè, người thân hỏi thăm tình hình ứng phó với Covid-19 trên đất Hàn. Cô hài hước chia sẻ: ‘Mình quá mệt vì trả lời tin nhắn điện thoại, chứ không mệt vì virus corona’.
Vừa hoàn thành 1 năm học tiếng ở ĐH Chosun, theo kế hoạch ngày 9/3 tới, Hà sẽ nhập học chuyên ngành Báo chí truyền thông ở ĐH Nữ sinh Ewha (Seoul).
Nữ sinh người Hà Nội cho biết, cô quay lại Hàn Quốc vào ngày 28/1 sau kỳ nghỉ Tết Nguyên đán. Thời điểm đó, dịch Covid-19 mới nhen nhóm ở Hàn Quốc, nhưng sau khoảng 3 ngày quay lại ký túc xá, Hà đã nhận được thông báo ‘sơ tán’ khỏi kí túc trường cũ trước khi các bạn sinh viên Trung Quốc quay trở lại cho học kì mới.
Sau đó, lần lượt các trường đại học đưa ra thông báo lùi lịch học từ 28/2 xuống 16/3, huỷ toàn bộ lễ nhập học, lễ tốt nghiệp... ‘Suốt khoảng thời gian này, khi ra đường, mọi người đều đeo khẩu trang và hạn chế đi lại. Mọi sinh hoạt diễn ra bình thường, ngoại trừ việc ‘cháy hàng’ khẩu trang’ - Hà chia sẻ.
Theo dõi trên truyền hình, cô thấy các bệnh nhân lần lượt được đánh số và lịch trình di chuyển của từng người đều được công khai.
‘Sau khoảng thời gian đó, có lúc Hàn Quốc tưởng chừng như đã kiểm soát được dịch thì bỗng dưng xuất hiện trường hợp ‘siêu lây nhiễm’ - bệnh nhân số 31. Nhà thờ đạo Sincheonji ở Daegu cũng là ‘nhân tố’ sáng chói nhất trong toàn bộ đợt dịch này - cũng là khởi nguồn cho đợt bùng phát mới’.
‘Cứ thế mỗi ngày, vào các khung giờ 9h sáng và 5h chiều lại có một lần xác nhận có bao nhiêu bệnh nhân mới, bao nhiêu người tử vong, bao nhiêu người đang được cách ly.... Trước đó, chính quyền còn kiểm soát được, còn đánh số bệnh nhân được, còn bây giờ thì đánh số không nổi luôn.
Mình không dám nghĩ tới việc chỉ tuần sau thôi, tình trạng quá tải y tế sẽ diễn ra và không còn đủ các thiết bị để hỗ trợ nữa...’.
Hiện đang cư trú ở Gwangju, cách tâm dịch Daegu 200km, Hà cho biết không thể nói rằng dịch không ảnh hưởng tới thành phố của cô, vì vẫn có bệnh nhân Covid-19 đang điều trị tại các bệnh viện lớn ở khu vực cô sinh sống.
Tuy nhiên, ‘so với những thành phố có xác nhận bệnh nhân nhiễm Covid-19 thì Gwangju đang không rơi vào tình trạng quá tải y tế hoặc bị khủng hoảng tới mức mọi người không dám ra đường hay điên cuồng mua đồ ăn tích trữ’.
Hà cho biết, tâm lý mọi người đều lo lắng và hoang mang là điều đương nhiên. Vì thế, các bạn du học sinh hối hả đặt vé về Việt Nam, những người đang ở Việt Nam thì bắt đầu sắp xếp kế hoạch bảo lưu kì học mới để ở lại cho tới khi tình trạng khá hơn.
Nhưng riêng Hà sẽ lựa chọn ở lại Hàn Quốc trong thời điểm này để đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.
‘Mình ở lại và tự cách ly tại nhà trong đợt dịch này, chứ về nước bây giờ cũng bị cách ly, chưa kể đến nguy cơ mang dịch về’.
Ngân Hà chọn ở lại Hàn Quốc và thực hiện các biện pháp bảo vệ nghiêm túc để phòng tránh dịch bệnh. Ảnh: NVCC
Cô cho rằng, không có gì chắc chắn rằng sự di chuyển của mình ra khỏi Hàn Quốc lúc này sẽ là một biện pháp an toàn. ‘Cũng không có gì chắc chắn rằng mình sẽ không mang Covid-19 về Việt Nam. Gia đình và bạn bè mình ngày nào cũng nhắn tin gọi điện hỏi thăm tình hình. Mình ở trong tâm dịch còn không lo lắm thì mọi người không phải lo đâu’ - Hà nhắn gửi tới người thân ở Việt Nam.
Nữ sinh tin rằng khi có việc ra đường, mỗi người tự ý thức đeo khẩu trang, về tới nhà rửa tay sạch sẽ là có thể đảm bảo tương đối việc phòng dịch.
Trước quyết định ở lại Hàn Quốc của con gái, chị Nguyễn Thu Lương cho biết, chị hoàn toàn ủng hộ con. ‘Đã 3 tuần nay, con ở nhà của cô giáo. Ở khu vực của con, dịch bệnh cũng chưa có gì đáng lo ngại. Hai mẹ con thống nhất với nhau là không về Việt Nam trong thời điểm này vì quá trình di chuyển trên phương tiện công cộng cũng rất nguy hiểm’.
Cuộc sống du học sinh Việt ở tâm dịch Hàn Quốc
Sống ở ngay tâm dịch Daegu, Lợi cho biết cuộc sống của bản thân và người dân có những ảnh hưởng rõ rệt.
" alt="Nữ sinh Việt lý giải quyết định ở lại Hàn Quốc, lạc quan giữa dịch bệnh" />
...[详细]
Tôi và chồng kết hôn được 7 năm, có một cậu con trai 5 tuổi.
Chồng tôi là nhân viên ở nhà máy sản xuất bao bì, lương tháng được 8 triệu đồng. Tôi là công nhân may, hàng ngày đều chịu khó làm ca nên mỗi tháng cầm về 6 -7 triệu.
Với mức thu nhập đó, lại trọ ở vùng ngoại thành, lẽ ra cuộc sống của chúng tôi không quá eo hẹp. Tuy nhiên, nhà chồng tôi nghèo. Bên dưới chồng còn 1 em ăn học. Sau khi cưới, tháng nào chúng tôi cũng phải gửi về quê ít nhất 3 triệu.
Năm 2015, em trai của chồng đỗ đại học. Mẹ chồng liền giao nhiệm vụ cho chúng tôi nuôi em. Từ đó căn phòng 15m2 của chúng tôi ở Hà Nội có thêm em trai chồng chung sống.
Tính chú ấy sạch sẽ, không nề hà việc nhà nên tôi không phải lo chuyện cơm nước, nhà cửa. Tuy nhiên, vì em đỗ hệ dân lập nên tiền đóng học rất cao. Tôi và chồng làm việc ngày đêm cũng chỉ đủ tiền nuôi em, nuôi con, không để ra được đồng nào.
Năm vừa rồi, em ra trường đi làm. Chúng tôi không phải nuôi em nữa. Nhưng mẹ chồng tôi lại muốn xây nhà vì căn nhà ở quê quá cũ nát. Mưa xuống là dột như ngoài sân.
Mẹ bảo, mẹ đã tính rất kỹ. Nếu xây 1 tầng thì chỉ hết khoảng 120 - 150 triệu. Mẹ sẽ vay họ hàng 1 ít. Còn lại, mẹ sẽ thế chấp sổ đỏ vay ngân hàng.
Tiền vay họ hàng, mẹ giao việc trả nợ cho cậu em mới ra trường. Còn tiền vay ngân hàng thì vợ chồng tôi phải trả hàng tháng.
Tôi bảo chồng khuyên mẹ từ từ. Vì mới nuôi em ăn học 4 năm, hai vợ chồng tôi thật sự cạn kiệt tài chính. Nếu tiếp tục trả nợ ngân hàng thay mẹ thì không biết bao giờ chúng tôi mới tính được tương lai của mình.
Nhà của mẹ hiện nay, tôi nghĩ chỉ nên sửa chữa. Hoặc quyết xây thì bà cũng phải có chút tiền chứ không nên đi vay hoàn toàn.
Vậy mà chồng tôi lưỡng lự. Anh nói, hàng xóm láng giềng đều đã xây nhà to đẹp trong khi mẹ tôi già rồi (mẹ năm nay 60 tuổi - nv) lại phải sống trong ngôi nhà nát thì rất thương.
Tôi nghe xong rất buồn. Tôi không biết phải nói với anh thế nào cho anh hiểu. Đành rằng, anh thương mẹ thương em, nhưng hình như anh không nghĩ đến tôi và con.
Có phải tôi ích kỷ quá khi ngăn cản việc này hay không? Làm thế nào để anh hiểu được cảm giác của tôi.
Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Cô chủ tiệm tóc gửi ảnh 'nóng' khiến cả nhà tôi bàng hoàng, vợ bị trầm cảm
Lúc đầu, tôi không có ý định bỏ vợ để đến với Kim. Thế nhưng, Kim đã chủ động nhắn tin, gửi ảnh và cả clip nóng cho vợ tôi.
" alt="Tâm sự nuôi em chồng ăn học 4 năm, nay lại phải gánh nợ xây nhà cho mẹ" />